Hãy cùng gamehot24h review về Lost in Translation bạn đọc nhé.
Lost in Translation (2003) là bộ phim hài-chính kịch do Sofia Coppola viết kịch bản và đạo diễn với sự tham gia của Bill Murray và Scarlett Johansson. Nếu ai cuồng trilogy Godfather như mình có lẽ sẽ không quên được Sofia Coppola vào vai tiểu thư Mary Corleone xinh đẹp nhưng bạc mệnh trong Godfather 3. Phim nhận được 4 đề cử Oscar ở các hạng mục chính, Sofia Coppola đã trở thành một trong số ít đạo diễn nữ nhận được đề cử ở hạng mục đạo diễn và có chiến thắng ở hạng mục kịch bản gốc xuất sắc nhất.
Sofia vốn bị thu hút bởi kinh đô hoa lệ của Nhật Bản trong những năm tuổi 20 nên đã rất tinh tế khi chọn Tokyo là bối cảnh để làm phim về đề tài cô đơn lạc lối của hai người Mỹ: Bob - một diễn viên đang trên đà đi xuống của sự nghiệp, gặp khủng hoảng tuổi trung niên với cuộc hôn nhân đang dần trở nên nhạt nhòa và Charlotte - một cô gái trẻ ở tuổi 20, mới ra trường theo chồng là nhiếp ảnh gia bận rộn tới Tokyo.
Dưới ánh đèn neon từ những tòa nhà chọc trời của Tokyo, hai cái bóng của Bob và Charlotte trải dài lạc lõng và trống trải. Không có điều gì lý tưởng để tìm thấy nỗi cô đơn hơn một nơi nhộn nhịp đông người. Một Tokyo hoa lệ không ngủ với ánh đèn neon đủ màu và muôn vàn cách để giải trí, những khu vui chơi và những quán bar dành cho người lớn thâu đêm suốt sáng, lại dễ dàng để cho nỗi buồn chán tuyệt vọng len lỏi ngõ nhỏ. Ở nơi đó, Bob sau 25 năm kết hôn đã không thể duy trì kết nối và cảm giác mặn nồng với gia đình, cùng sự nghiệp ở tuổi xế chiều trên đà xuống dốc, bay nửa vòng Trái Đất chỉ để đi đóng đoạn quảng cáo tẻ nhạt và chẳng hiểu nổi đạo diễn nói gì. Charlotte lạc lõng khi không biết mình thích làm gì sau khi tốt nghiệp, lạc điệu với người chồng bận rộn, cô đơn giữa một nền văn hoá xa lạ, đôi mắt luôn vô định nhìn qua lớp cửa kính để tìm kiếm một điều gì đó lọt vào tầm mắt.
Nếu có gì đỡ tuyệt vọng so với một người lớn cô đơn, có lẽ sẽ là hai người lớn cô đơn cùng nhau. Cuộc gặp gỡ vô tình của Bob và Charlotte nhưng một cuộc sắp đặt vô tình của nỗi cô đơn, để họ có thể đồng cảm cùng nhau, trò chuyện, giải khuây cuộc sống lạc lõng của một ở Tokyo và cho bản thân cơ hội thực sự khám phá thành phố có vẻ đẹp bí ẩn của nền văn hóa khác, sự pha trộn lạ lùng giữa sắc màu rực rỡ và nét cổ xưa trầm mặc. Sự đồng cảm nảy sinh, rồi một thứ tình cảm dần nhen nhóm giữa họ, thứ không phải là tình yêu, cũng không phải tình bạn, mà là sự thấu cảm giữa hai tâm hồn lạc lối tìm thấy nhau, để họ có thể tìm thấy sự kết nối với đối phương, chia sẻ mà không ngại ngần. Một cái chạm khe khẽ cùng lời thi thầm “chưa phải tuyệt vọng đâu”, một ánh mắt đượm buồn khắc khoải chấp nhận của Bob nhìn theo bóng Charlotte đi vào thang máy, chạy theo bóng dáng cô trong đám đông cũng đủ nói lên bao điều không cần diễn đạt thành lời.
Sofia đặt hai nhân vật chính vào một chuyện tình dịu dàng, thấu hiểu nhưng đồng thời, thật ngang trái và đầy bất an. Bob và Charlotte đã không thể đi đến một cái kết trọn vẹn, nhưng ở đoạn kết phim, Bob đã dũng cảm chạy theo Charlotte trước khi cô hòa mình vào đám đông để thì thầm một điều gì đó. Có lẽ ta không bao giờ biết được lời cuối giữa họ là gì, một lời xin lỗi, một lời hứa hẹn hay lời chào tạm biệt, chỉ có thể biết rằng, với gương mặt đẫm lệ của Charlotte, họ biết ơn vì đã tìm thấy nhau trong thoáng chốc, rồi chia ly.
Trên đây là bài review về phim Lost in Translation. Hãy cùng đón chờ các bài review tiếp theo tại gamehot24h.com bạn đọc nhé!
source https://gamehot24h.com/phim/review-lost-in-translation-loi-thi-tham-cua-nhung-tam-hon-lac-loi-787255.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét